Lần vây bắt thứ hai, Nhan Bích Thanh núp trong một tòa nhà chưa hoàn công, bị nhóm thợ săn dễ dàng tìm thấy.
Không biết vì sao, Nhan Bích Thanh tựa hồ có chấp niệm với thành phố Phù Dung Hà này, nhất định không chịu rời khỏi phạm vi thành phố, bằng không với năng lực của hắn thì có thể dễ dàng chạy đi rất xa.
Không quản là bởi vì sao, nếu hắn đã chọn ở lại thành phố Phù Dung Hà thì cần phải nhận cái giá cho quyết định đó.
Bây giờ Nhan Bích Thanh đã thương tích đầy mình, cho dù là hổ dữ cỡ nào cũng không chịu nổi, với cường độ bị công kích kiểu này, hắn khẳng định không thể kiên trì nổi.
Trong lúc chiến đấu thì ở phía xa đột nhiên xuất hiện một chùm pháo hoa!
Sau khi nhìn thấy pháo hoa, Lâm Triết Viễn biến sắc, lẽ nào Nhan Bích Thanh có mai phục ở đó?
Nhưng Lâm Triết Viễn chờ một hồi lâu cũng không có gì xảy ra, giống như đó chẳng qua chỉ là một phát pháo hoa bình thường mà thôi.
Chỉ có Ôn Văn biết phát pháo đó có nghĩa là gì, nghĩa là Chu Kỳ Bái đã tìm được Cao Phỏng!
Đúng vậy, bắt đầu từ lần vây quét đầu tiên, Chu Kỳ Bái vẫn luôn ở bên ngoài quan sát.
Trong cuộc điện thoại tối hôm qua, Ôn Văn đã nói hết những đặc điểm của Cao Phỏng cho Chu Kỳ Bái nghe, nhờ vậy Chu Kỳ Bái mới có thể túm được đuôi của Cao Phỏng.
Thật ra Hiệp Hội Thợ Săn cũng phái người tìm kiếm nhưng thực lực của bọn họ không đủ, căn bản không thể phát hiện được Cao Phỏng.
Sau khi thấy tin tức này, Ôn Văn quan sát trạng thái của Nhan Bích Thanh thêm một chút, xác định thực lực của hắn đã giảm mạnh thì biết đây là thời điểm mình nên tìm đường rút.
Cứ tiếp tục như vậy thì cho dù hôm nay có thể giết chết Nhan Bích Thanh nhưng lại không đúng với mong muốn của Ôn Văn.
Nếu hắn đã suy yếu, vậy sao không vồ hắn vào trong Trạm Thu Nhận Tai Ách chứ?
Nhưng nếu muốn vồ Nhan Bích Thanh vào Trạm Thu Nhận Tai Ách thì không thể hành động trước mặt nhiều người như vậy!
Ôn Văn đút vào túi, sau đó cầm lấy dao găm nhắm thẳng tới Nhan Bích Thanh, muốn chơi giáp lá cà.
Làm một thợ săn, làm sao để có thể chính đáng rời khỏi chiến trường?
Đáp án chính là bị thương.
Dựa vào tốc độ của mình, Ôn Văn và Nhan Bích Thanh dây dưa một chốc lát.
Bởi vì Nhan Bích Thanh còn phải đối mặt với những người siêu năng khác nên không thể dùng phương diện tốc độ nghiền ép Ôn Văn, qua vài lần thì suýt chút nữa đã bị Ôn Văn đâm bị thương, hiện giờ đã có chút áp lực như núi.
Nhưng đột nhiên Nhan Bích Thanh đạp hụt một phát rồi lảo đảo muốn ngã, cũng vì thế mà xuất hiện sơ hở.
Nhan Bích Thanh không lập tức tấn công, bởi vì hắn sợ đó là bẫy.
Nhưng sau khi quan sát thì hắn phát hiện Ôn Văn thật sự xảy ra sai lầm, sắc mặt Nhan Bích Thanh trở nên vui sướng, trực tiếp đâm một dao về phía Ôn Văn.
...
Ôn Văn cố gắng đè nén bản năng muốn tránh né, để công kích của Nhan Bích Thanh thành công, cả cánh tay rạch trúng phần bụng bên trái của Ôn Văn.
Thế nhưng sau khi phần bụng bị thương, Ôn Văn lại giữ chặt tay Nhan Bích Thanh, không cho hắn rút tay lại!
"Tóm được mày rồi!"
Nhân cơ hội này, công kích của những người khác cũng ùn ùn kéo tới, vốn đã bị thương rất nặng lại nhận thêm vài đòn công kích, tình cảnh của hắn lại càng thê thảm hơn.
Nhất là cánh tay phải chọc thủng bụng Ôn Văn, mắt thấy đã không thể nào sử dụng được.
Năng lực của Nhan Bích Thanh là số liệu hóa cơ thể, có thể điều chỉnh trạng thái cơ thể mình thành một thanh HP, khi bị thương thì sẽ bị trừ máu đi mà thôi, không ảnh hưởng quá lớn thực lực của hắn.
Lúc lần vây bắt này, tổn thương sớm đã vượt qua giới hạn có thể thừa nhận của thanh HP, vì thế lúc này hắn đang bị thương tổn thật sự.
Nhan Bích Thanh một lần nữa rơi vào đường cùng, quả nhiên không ngoài suy đoán của Ôn Văn, lại có một cái bộ đàm không biết từ đâu bay tới.
Nhìn thấy bộ đạm, một sợi tơ máu trực tiếp đâm thủng nó nhưng không có tác dụng, khi bộ đàm xuất hiện trong phạm vi năng lực của Nhan Bích Thanh, hắn đã trốn thoát rồi.
Đinh Minh Quang khôi phục hệ thống mạng ở xung quanh, đồng thời gọi nhóm nhân viên hỗ trợ tới xử lý.
Tiếp đó mọi người vây quanh bên cạnh Ôn Văn, kiểm tra vết thương.
"Sao rồi, không sao chứ, kiểu chiến đấu của cậu quá nguy hiểm, sau này đừng như vậy thì tốt hơn."
Lâm Triết Viễn vỗ vỗ vai Ôn Văn, ân cần nói, mặc dù Ôn Văn vừa gia nhập hội nhưng anh đã xem Ôn Văn là thuộc hạ mạnh mẽ.
"Không sao, không sao, năng lực tự lành của tôi mạnh mẽ hơn người bình thường, loại tổn thương này có thể tự mình khôi phục, nhưng trong khoảng thời gian ngắn có lẽ không thể tham gia chiến đấu."
Ôn Văn ôm bụng mình, cố gắng ức chế tốc độ khôi phục của mình, anh không muốn nhóm Lâm Triết Viễn nhìn ra manh mối.
Lần trước khi bị thương Ôn Văn đang dùng thể chất hồ yêu, khi đó tốc độ khôi phục quả thực rất chậm, vì thế Lâm Triết Viễn cũng không nghi ngờ.
Bị thương nặng như vậy, quả thực không nên tiếp tục hoạt động vây bắt bắt nữa, vì thế Lâm Triết Viễn gọi nhân viên hỗ trợ tới đưa Ôn Văn về nhà.
Cứ vậy, Ôn Văn có được lý do chính đáng để rút ra.
Sau khi về tới nhà, Ôn Văn liền chui vào trạm thu nhận, mở trạng thái ngục ti tai hại.
Ngày hôm qua anh đã thả một con rối hình chuột vào tầng cao nhất của tòa nhà cao nhất thành phố, tòa nhà của tập đoàn Coway, hiện giờ đã đến lúc nó phát huy tác dụng.
...
Sau khi Ôn Văn đi rồi, Đinh Minh Quang tiếp tục truy lùng tung tích Nhan Bích Thanh, dùng thời gian còn ngắn hơn lần trước, một lần nữa xác định vị trí của Nhan Bích Thanh.
Đội bọn họ một lần nữa xuất phát đi tới địa điểm mới, nhưng vừa vặn đi được nửa đường thì một sức mạnh cực đoan không may mắn bao trùm khắp thành phố!
Người hình thường không cảm nhận được hơi thở này, nhưng với nhóm người siêu năng Lâm Triết Viễn thì nó cực kỳ chói mắt!
Đoàn xe gấp gáp dừng lại, Lâm Triết Viễn xuống xe phóng lên lơ lửng giữa không trung, ánh mắt cũng biến thành màu xanh.
"Đó là... sức mạnh cấp tai biến, nó lại xuất hiện!"
"Địa điểm là Coway Building!"
Sắc mặt Lâm Triết Viễn nặng trình trịch, Coway Building là tòa nhà cao nhất thành phố Phù Dung Hà, nếu sức mạnh cấp tai biến bùng nổ ở nơi này thì chính là một tai nạn!
Hơn nữa một khi nơi đó bị hủy thì tuyệt đối không chỉ đơn giản là chết vài mạng người!
"Trước tạm ngừng hành động truy bắt Nhan Bích Thanh, chúng ta qua bên đó xem tình huống." Toàn bộ đoàn xe trực tiếp quay đầu, so sánh giữa Nhan Bích Thanh và sức mạnh cấp tai biến, bên nào nặng bên nào nhẹ ai cũng hiểu rõ.
"Bên Building phải tới, bên Nhan Bích Thanh cũng không thể từ bỏ, hắn chính là tai họa ngầm, không thể để hắn dễ dàng chạy đi như vậy, tôi sẽ đuổi theo hắn, tránh để hắn trốn đi."
Cung Bảo Đinh đứng ra nói với Lâm Triết Viễn.
"Để Minh Quang đi chung với chú đi, hai người có thể chăm sóc lẫn nhau, những chuyện khác cũng phải cẩn thận chú ý, không nên tùy tiện tiếp cận.
Cung Bảo Đinh là đàn anh của Lâm Triết Viễn, hơn nữa Cung Bảo Đinh cũng nói rất có lý, vì thế Lâm Triết Viễn cũng không nghĩ nhiều.
"Cậu yên tâm, chuyện này tôi có kinh nghiệm hơn cậu, các cậu mới cần phải cẩn thận, đối diện với sức mạnh cấp tai biến nguy hiểm hơn nhiều." Cung Bảo Đinh nói với Lâm Triết Viễn.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo